Làn sóng điện thay thế thanh gươm, cây bút là phương tiện đi vào trái tim và khối óc mọi người. Mỗi chúng ta hãy là một chiến sĩ thông tin…
Lời ngỏ cùng bạn đọc: Đại họa mất nước do bọn phản động là Tập đoàn Việt gian Cộng sản (VGCS) bán nước đang đến rất gần! Đây là cuộc chiến khó khăn hơn bất kỳ cuộc chiến nào trong lịch sử vì VGCS là một thế lực cực kỳ hiểm độc, chúng núp dưới danh nghĩa đồng bào, thậm chí là người thân của chúng ta nên đòi hỏi chúng ta phải hết sức tỉnh táo trước cạm bẫy do chúng giăng ra. Trong nước, để làm sập bẫy người yêu nước, chúng nhào nặn ra bọn Dân chủ "cuội", đấu tranh cò mồi như: Cù huy Hà Vũ, Thích Quảng Độ, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Đan Quế, Hà Sĩ Phu, Tô Hải, Nguyễn Văn Lý, Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Tiến Trung, L.T. C.Nhân, Hoàng Minh Chính ... Tiếp tay cho chúng ở Hải ngoại là bọn chó đẻ Việt Tân và đám tay sai nằm vùng như: Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương thu Hương, Phật giáo VN Thống Nhất và các báo Dân làm báo, Quan làm báo, Đàn Chim Việt, Người Việt, BBC, VOA... Nên nhớ, chính lũ nằm vùng này còn nguy hiểm hơn cơ quan chuyên chính của VGCS rất nhiều vì chúng giả bộ đi với ta nhưng lại đưa ta vào mê lộ do VGCS giăng ra. Chúng ta, những người con dân Việt yêu nước, còn có ý thức trách nhiệm với Quốc gia - Dân tộc, vì tương lai bản thân và con cháu mình hãy thức tỉnh lương tri khi thời cơ tới cùng đứng lên đập tan Ngụy quyền VGCS.
Qua trang web này, những bài viết rất có giá trị đã được chọn lọc nhằm giúp Quý bạn đọc hiểu rõ hiện tình đất nước, những âm mưu tội ác ngày càng tinh vi và thâm độc hơn của bọn VGCS đối với dân tộc VN để mà qua đó chuẩn bị cho mình những kinh nghiệm đấu tranh hiệu quả nhất trước khi dấn thân vì đại nghĩa. Cùng chung tay góp sức, xin hãy phổ biến trang Web này đến với tất cả mọi người (Download Blog tại đây...)
   
Tổ quốc lâm nguy!
Hiện nay, đất nước Việt Nam đã rơi vào tình cảnh thực sự lâm nguy! Không phải chỉ bởi bọn Ngụy quyền Việt gian cộng sản phản động tình nguyện làm tay sai cho Tầu Cộng và sự xâm lược của Tàu Cộng đang hiện hữu mà còn bởi những khái niệm đã bị hoàn toàn đảo lộn. Người yêu nước thì bị gọi là Việt Gian, lũ bán nước thì được gọi là yêu nước, bọn phản quốc thì ngẩng cao đầu, người cứu nước thì phải lẩn tránh. Lịch sử bị đảo lộn, người tốt kẻ xấu lẫn lộn,sự chen chân phá hoại của Việt Gian Cộng Sản ở khắp mọi nơi, từ cộng đồng đến tổ chức tôn giáo, gây nghi cho những người còn tấm lòng với đất nước. Khi tốt xấu không phân biệt được, đúng sai không rõ ràng, trắng đen lẫn lộn, tức là luân lý bị mất, xã hội cũng như con người sẽ rơi vào trạng thái của những con vật, làm theo bản năng. Như vậy, nếu nước chưa mất thì cũng sẽ mất, dân tộc có còn thì cũng sẽ bị đồng hóa. Ngược lại, nếu đạo lý còn thì dầu nước có mất vẫn lấy lại được, dân tộc có lưu vong cũng không bị xóa sổ, ngày tăm tối qua thì tương lai sáng lạn sẽ tới, như Nguyễn Trãi từng viết “Càn Khôn Bĩ Rồi Lại Thái, Nhật Nguyệt Hối Rồi Lại Minh”.  
Vì vậy, tất cả chúng ta những ai là người Việt còn có tinh thần dân tộc và lòng yêu nước hãy mau nhận thức lại: Dân tộc Việt Nam đang đứng bên bờ của sự diệt vong, đang đối mặt với nguy cơ trở thành Tân Cương và Tây Tạng thứ hai. Tự mỗi người, hãy thắp sáng  chính nghĩa Quốc gia - đạo lý Dân tộc trong mỗi chúng ta trước. Rồi sau đó, tùy cơ hội, điều kiện và khả năng của mình hành động hữu hiệu chống lại bọn Việt gian Cộng Sản, bảo vệ giang sơn mà tiền nhân đã đổ bao xương máu gìn giữ.
***
Theo thống kê dân số mới nhất ở Việt Nam thì trên 60% dân số trong lứa tuổi 25 – 30. Nghĩa là, ngay sự kiện 1975 gần nhất còn mờ mịt thì hỏi rằng những việc trước đó làm sao hiểu được. Trong nước thì toàn tài liệu do mafia Đỏ ngụy quyền Việt gian Cộng sản độc quyền chế biến, độc quyền phát hành và bắt buộc toàn dân ở mọi lứa tuổi phải nhồi sọ những sản phẩm giả đó. Còn người Việt Nam sinh sống ở hải ngoại, nhất là giới trẻ, thì bị tràn ngập bởi các công trình“nghiên cứu” của người nước ngoài hoặc dựa vào tài liệu do tập đoàn mafia đỏ cung cấp hoặc “nghiên cứu” và “biên soạn” theo kiểu các cụ ta xưa đã dạy là “thầy bói sờ voi”; nghĩa là “tương đối đúng” một bộ phận nào đó, còn về toàn thể thì sai lạc rất nhiều. Ấy là chưa kể đến cái gọi là “quan điểm khách quan” của người biên soạn, nghĩa là một kiểu “người máy” chỉ biết các số liệu lợi hay hại chứ không “chịu phân biệt” giữa thiệnác!!! Bởi vậy, việc sưu tầm và phổ biến những kiến thức và kinh nghiệm đấu tranh với Việt gian cộng sảncủa những thế hệ đi trước một việc tối vô cùng cần thiết để bảo tồn chính nghĩa Quốc gia, lập trường dân tộc và để những thế hệ tiếp bước đi đúng hướng trong cuộc đấu tranh với bọn Ngụy quyền Việt gian cộng sản bán nước.
Trong nhiều năm qua, chúng ta đã được đọc nhiều bài viết cũng như những cuốn sách của một số người được gọi là “đối lập” hoặc “đối kháng” với tập đoàn Việt gian cộng sản như: Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương thu Hương, Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Hà Sỹ Phu, Trần Độ, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Vũ Bình,Nguyễn Văn Đài, Thích Quảng Độ, Lê thị Công Nhân, Nguyễn Văn Lý, Cù Huy Hà Vũ..., cho đến những bài của: Võ Văn Kiệt, Nguyễn Nam Khánh, Lê Đăng Doanh, Đoàn Duy Thành, Vũ Cao Quận và ..v.v.. 
Hầu hết những người này viết nhằm mục đích chính là thanh minh cho bản thân và đồng bọn, vì bị hạ phong cả về tiền bạc cả về bậc thang “Quan Lại Đỏ” so với nhóm đương nắm quyền thống trị. Vì thế, những điều họ phát biểu trước công chúng và trong các sách, báo mà họ viết chỉ là những bản luận tội đối thủ. Cuộc đấu tranh đó tuy có sử dụng ngôn ngữ mạnh bạo, có kéo bè kéo cánh, hơn nữa còn mượn cả sức mạnh truyền thông và cả quả cân chính nghĩa của cộng đồng người Việt tỵ nạn Việt gian Cộng sản để thanh toán nhau khá quyết liệt. Nói “Khá Quyết Liệt”, bởi vì bọn họ vẫn để ngỏ một cánh cửa mở rộng nhằm có thể nhanh chóng và dễ dàng hòa đồng lại với nhau. Đó là :
Thứ nhất: Bọn họ vẫn thống nhất nhận định rằng “Đảng CSVN có công với nhân dân và Tổ-quốc VN, tuy cũng phạm nhiều sai lầm”.
Thứ hai: Bọn họ vẫn coi tư tưởng và đường lối, chính sách do Hồ chí Minh vạch ra là duy nhất đúng cho nhân dân và đất nước Việt Nam, kể cả vấn đề “dân chủ hóa xã hội Việt Nam”.
Thứ ba: Trong bọn họ, tập đoàn đương quyền tự coi là thực hiện đúng với tư tưởng Hồ chí Minh, còn bọn bị hạ phong thì nói ngược lại.Chưa một ai trong hai bọn đó thấy được rằng với chuẩn mực của tổ tiên Việt Nam để lại cũng như chuẩn mực quốc tế thì cái gọi là: tư tưởng Hồ chí Minh là Tư Tưởng Việt Gian và các đường lối chính sách do Hồ chí Minh vạch ra và chỉ đạo thực thi đã và đang làm cho Việt Nam bị mất đất, mất biển, mất tài nguyên và cả con người cho ngoại bang. Bởi vì bản thân Hồ chí Minh là một tên mất gốc, là một tên Việt gian Đại Gian hùng nhất trong suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước của người Việt Nam, là tên tội đồ số một đối với dân tộc Việt Nam. Nó không những là kẻ tàn sát nhân dân Việt Nam nhiều nhất trong lịch sử Việt Nam cả về số lượng mà còn là kẻ tàn phá toàn bộ truyền thống văn hóa, tín ngưỡng, nền tảng đạo đức xã hội mà phải nhiều ngàn năm Tiền Nhân Việt Nam mới xây dựng và định hình được. Như thế có nghĩa Hồ chí Minh đã sử dụng cái công cụ mang tên “đảng cộng sản Việt Nam” để đập tan nát cả hạ tầng cơ sở lẫn thượng tầng kiến trúc của xã hội Việt Nam.
Những tội ác đó của Hồ vừa lớn lao khủng khiếp, vừa rõ ràng bằng cả số liệu, hãy còn nhiều tang chứng, vật chứng, nhân chứng. Vậy thử hỏi tại sao hai bọn nói trên không nhìn nhận ra?. Bởi lẽ cả hai bọn chúng đều đã, và vẫn tiếp tục là đồng lõa với tên tội đồ dân tộc Hồ chí Minh một cách công khai, như bọn đương quyền và đương hưởng lợi; và tiếp tục đồng lõa với hắn một cách thầm lặng, ngấm ngầm, đó là Bọn Phản Tỉnh Cuội, Bọn Dân Chủ Cuội !!!
Bùi Tín viết sách báo để phê phán Việt Nam Cộng Hòa, đề cao cái gọi là miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa. Tín phê phán quân lực Việt Nam Cộng Hòa, đề cao ngụy quân Việt gian Cộng sản; phê phán Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa, đề cao cờ máu sao vàng của Việt gian Cộng sản; phê phán cộng đồng tỵ nạn Việt gian Cộng sản biểu tình, ra tuyên cáo chống Việt gian Cộng sản là cực đoan không thiết thực mà phải quyên tiền, thậm chí góp một ngày lương để hình thành “Bốn Quỹ Tình Thương” gửi về Việt Nam “xây dựng đất nước”, trong đó có việc giúp cho thương phế binh của ngụy quân Việt gian Cộng sản!(?) Và hắn tuyên truyền cho đường lối “Quên Quá Khứ Xóa Bỏ Hận Thù, Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc”.
Vũ thư Hiên, với hồi ký “Đêm giữa ban ngày”, đã cung cấp một lô các thông tin lẫn lộn thực, giả, chủ yếu là tô son trát phấn cho hai cha con hắn, vì cha của Hiên là tên việt gian Vũ đình Huỳnh, đã nhận tội với đảng (tức đảng Cộng sản Việt Gian) bằng một bản tự kiểm điểm xin đảng tha tội một cách rất đê hèn,hoàn toàn khác hẳn với nhiều trang sách mà Hiên đã bịa đặt để tô vẽ cho Vũ Đình Huỳnh như là một người “cương cường”, dám mắng Hồ Chí Minh ngay trước mặt khách đến thăm Hồ!!!
Chính Vũ thư Hiên, Dương Thu Hương cũng là những kẻ nhận lệnh của tập đoàn đầu nậu Việt gian Cộng sản, để trong cái lốt phản tỉnh, dễ dàng phổ biến nội dung chiến dịch chạy tội cho tên đại Việt gian Hồ chí Minh. Đó là tin Hồ bị mất quyền vào tay Lê Duẩn và Lê đức Thọ từ cuối thập niên 50!
Vũ thư Hiên cũng là kẻ thực hiện đường lối “đoàn ngũ hóa” người Việt tỵ nạn Việt gian Cộng sản, bằng làm thí điểm “văn phòng Hội chống tham nhũng ở Hải ngoại” mà lãnh tụ của Hội lại là Trần Khuê và Phạm quế Dương. Mà Trần Khuê cũng chính là tác giả của cụm từ “thánh Hồ” và coi Hồ còn hơn cả Tổ Hùng Vương và Khuê cũng là kẻ nâng bợ điều mà tập đoàn Việt gian Cộng sản gọi là “tư tưởng Hồ Chí Minh” lên thành “chủ nghĩa Hồ Chí Minh”.
Với Nguyễn thanh Giang, chỉ cần nhớ lại việc hắn long trọng nâng tên đao phủ chém giết nhân dân Việt Nam Cộng Hòa là tên sát nhân Trần Độ thành kẻ 2 lần “anh hùng”. Giang coi việc Độ giết nhân dân Việt Nam Cộng Hòa là hành động “anh hùng”, và khi Độ chết, Giang phồng mỏ kêu gọi phải làm lễ tưởng niệm.Chỉ một việc đó đủ cho ta thấy một cách rõ ràng quan điểm chính trị của Giang.
Tất cả những tên khác cũng chung một quan điểm là dựa vào Hồ, là duy trì sự cầm quyền của đảng Việt gian Cộng sản, nghĩa là chỉ cần thay đổi về nhân sự, còn về tổ chức thì cho bọn họ được ké phần vài khúc xương thừa. Như thế là đa đảng, đa nguyên rồi và cũng có nghĩa là bước đầu của cái gọi là “dân chủ hóa”. Chứ bọn họ cố tình giả mù để không chịu nhìn nhận bản chất Việt Gian, cộng nô của cái gọi là đảng Cộng sản Việt Nam từ khi thành lập vào năm 1930 cho đến nay.
Mong Quý bạn đọc hãy trung thực và khách quan mà thử nghĩ xem bọn lãnh đạo sau tên Hồ Chí Minh đã từ bỏ hết tất cả những gì mà Hồ và đảng Cộng Sản VN đã tranh đấu cho kỳ được: Nào là cộng sản, hợp tác xã, cải tạo công thương (đánh tư bản), kế hoạch hóa tập trung (quan liêu bao cấp), độc tài đảng trị (quân phiệt) và những lý tưởng khác nữa. Vậy thì Hồ Chí Minh "kính yêu" và đảng Cộng Sản VN đã hy sinh hàng triệu đồng bào người Việt để được cái gì?” 
Sự thật là đây: Tất cả những tên độc tài Cộng Sản (Hồ chí Minh, Lê Nin, Stalin, Mao trạch Đông, Kim Nhật Thành, Fidel Catso, Polpot...) trên thế giới đều là những tên côn đồ ngông cuồng hung bạo, thần thánh hóa cá nhân, tham quyền cố vị và khát máu. Tên Hồ Chí Minh cũng thế. Hắn đã thủ tiêu các đối thủ, tra tấn biết bao nhiêu người Việt vô tội mà chỉ có trời mới biết chính xác được bao nhiêu người. Rồi nữa, hàng triệu người VN phía Bắc bị lừa dối, bị ép buộc  phải cầm súng ra trận cho Hồ và đảng Cộng Sản Việt Nam để thực hiện mục tiêu Bolsevich hóa toàn Đảng,toàn dân. Mọi đường lối chủ trương của VGCS đều phải theo lệnh của Nga Xô và Tầu Cộng. Và kết quả là đại đa số người dân VN hiện nay sống trong nghèo khổ, môi trường bị tàn phá nghiệm trọng, đất nước VN đứng vào hàng kém phát triển trong khi con cháu của bọn cầm quyền trở thành triệu phú,tỷ phú đô la??? 
Chúng ta phải nhìn cho rõ, nhận thức cho đúng: đảng Cộng sản Việt Nam là một tổ chức Việt Gian, núp dưới mầu áo đảng chính trị và cái áo chủ nghĩa Marx mà thôi. 
http://hon-viet.co.uk/CoVNCH3.gif Cho nên muốn có tự do,dân chủ, nhân quyền, phồn vinh, bảo toàn truyền thống dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ, tài nguyên, bảo vệ môi sinh, môi trường sống của nhân dân và đất nước Việt Nam, thì chỉ có một quan điểm chính trị duy nhất đúng đắn là: Phải Tẩy Trừ Tập Đoàn Việt Gian Cộng Sản. Ở hải ngoại phải coi Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và hậu duệ với Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa (vàng ba sọc đỏ) là lực lượng trụ cột, là biểu tượng duy nhất của nhân dân Việt Nam trong hiện nay chống sự đô hộ của Việt gian Cộng sản và phải coi mặt trận truyền thông trong tình hình hiện nay là quan trọng mang tính chiến lược, là đòn bẩy xoay chuyển tình hình có lợi cho lực lượng chống bọn xâm lược Việt gian Cộng sản. Vì xưa kia tập đoàn Việt gian Cộng sản vốn là con đẻ của Nga-xô và Tàu cộng, nay chúng là tay sai cho mọi tập đoàn tài phiệt quốc tế và mọi ác thế lực bá quyền bành trướng về chính trị và kinh tế cũng như về văn hóa vào Việt Nam.
Hiện nay ở Quốc Nội phải nhận thức được rằng mình là lực lượng trụ cột, cho công cuộc cứu nước thoát khỏi sự thống trị của các thế lực bành trướng bá quyền, các tập đoàn tài phiệt thông qua tay sai là tập đoàn Việt gian Cộng sản từ tên Hồ chí Minh cho đến nay, chính là công nhân, nông dân bị cướp đất, dân oan các loại, dân nghèo thành thị và nông thôn, các tiểu thương, tiểu chủ, tiểu trí thức, học sinh, sinh viên xuất thân từ tầng lớp dưới của xã hội. Và một lực lượng cực kỳ quan trọng nữa là hàng ngũ các giáo phẩm phi quốc doanh cùng các tín hữu.
Đối tượng chính để lật mặt nạ, tẩy trừ là tụi cầm đầu các ngành từ trung ương đến địa phương cho đến cấp cơ sở về an ninh, hành chính, tòa án, mặt trận, văn hóa truyền thông mà đầu não chỉ đạo của nó là các cấp ủy đảng Việt gian Cộng sản. Đồng thời cần kết hợp với việc lật mặt nạ lũ cơ hội, cò mồi,đấu tranh dân chủ cuội các loại. Nên nhớ lũ  dân chủ cuội này còn nguy hiểm hơn cơ quan chuyên chính của bọn Việt gian Cộng sản; vì chúng giả bộ đi với chúng ta nhằm đưa chúng ta vào mê lộ của Việt gian Cộng sản, khiến chúng ta không nhận ra bản chất Việt gian của tập đoàn cộng sản, vì thế mà lạc mục tiêu đấu tranh, cường độ đấu tranh có thể bị gián đoạn, không tập trung đúng lúc, đúng chỗ, bỏ lỡ thời cơ tấn công vào tử huyệt của địch, đưa cuộc đấu tranh đến bước ngoặc quyết định của thắng lợi.
Vì tính vô cùng cần thiết trong việc phổ biến rộng rãi các quan điểm có cơ sở lý luận vững chắc với những tài liệu dẫn chứng cụ thể nên chúng tôi kính mong nhận được sự ủng hộ của quý bạn đọc trong việc giới thiệu Web này đến đông đảo bạn đọc trong và ngoài nước Việt Nam yêu quý của chúng ta.  Cũng kính mong nhận được những ý kiến xây dựng của Quý bạn đọc xa gần.

Nhà báo Việt Thường

Phỏng vấn Đặng Chí Hùng

Bút thép Đặng Chí Hùng


LTS: "Đây là Sự Thật" do Đặng Chí Hùng phụ trách phát sóng trên đài ĐÁP LỜI SÔNG NÚI. Anh sinh trưởng trong một gia đình cộng sản tại Hà Nội Việt Nam, đã chấp nhận từ bỏ công danh để tự mình tìm hiểu sự thật, chinh nghĩa. Anh đã bỏ ra 10 năm để tìm hiểu sách vở do đảng cộng sản VN, các đảng cộng sản khác và các tư liệu từ nhiều nguồn quốc tế. Anh đã nhận ra bộ mặt thật của đảng cộng sản Việt Nam và người đứng đầu nó. Anh còn rất trẻ , năm nay 30 tuổi và vừa hoàn thành xong 15 tập "Những Sự Thật Không Thể Chối Bỏ" viết về tội ác HCM. Anh đang hoàn thành tiếp 30 phần "Những sự thật cần phải biết" nói về các vấn đề lịch sử mà đảng cộng sản giấu giếm, hoặc nói sai sự thật.
Chúng ta ủng hộ những người đấu tranh chân chính như Anh Đặng Chí Hùng, nhưng chúng ta phải hết sức cảnh giác với Đài "Đáp lời sông núi" vì nó thoát thai từ "Lực lượng Dân tộc cứu nguy Tổ quốc" - "Phong trào đòi trả tên cho Sài gòn" - "Phục Hưng" - "Việt Tân". Chúng lợi dụng anh Đặng Chí Hùng để gây dựng danh tiếng cho bản thân. Mong anh ĐCH thận trọng đề phòng khi có thể hợp tác giai đoạn với chúng để cất lên tiếng nói đấu tranh. Nhận thức của anh về CS là khá chính xác. Tuy nhiên, nhận thức của anh ĐCH về bọn Dân chủ cuội và những âm mưu của Việt gian CS còn chưa thấu đáo. Anh cần phải tham khảo bổ sung kinh nghiệm từ các bậc tiền bối dầy dạn kinh nghiệm như: Nhà báo Việt Thường, thiếu tá Liên Thành,...
Đài "Đáp Lời Sông Núi" là của 2 thằng đấu tranh cò mồi, lừa gạt tiền bạc và lòng tin của đồng bào Hải ngoại: Nguyễn Quốc Bảo & Linh mục Nguyễn Hữu Lễ. Chúng đã lộ rõ mặt lạ "cuội" qua  cái "DVD Sự thật về Hồ chí Minh". Hãy xem bài viết lật mặt bọn chúng: Nhận xét về DVD Sự thật Hồ Chí Minh...,  DVD Sự thật Hồ chí Minh: Sự lừa gạt có tính toán

 NHẬN ĐỊNH VỀ SỰ TUYÊN TRUYỀN LỪA ĐẢO CỦA ĐCSVN



Những sự thật không thể chối bỏ (Phần 1, 2, 3)

Những sự thật không thể chối bỏ (Phần 1, 2, 3)

Sự thật thứ nhất: Bác đi tìm đường cứu nước hay cứu bác?Loạt bài viết của tôi về "Những sự thật không thể chối bỏ" hoàn toàn dùng những bằng chứng của cả hai phía lề dân cũng như lề đảng. Tôi chú trọng trích dẫn những bằng chứng lề đảng để chứng minh những sự thật mà đảng cộng sản bưng bít bấy lâu nay để lừa bịp dân tộc Việt Nam hòng chiếm thế độc tài cai trị. Chính vì vậy tôi xin thông báo chính thức, sau khi tôi hoàn thành các công tác thu thập thêm tài liệu và bổ sung, sửa chữa bài viết cùng thu xếp công việc cá nhân, tôi sẽ chọn lọc lại những yếu tố chính yếu để tố cáo Hồ Chí Minh -- tội đồ của dân tộc trước toàn thể thế giới. Trong tay tôi hiện có một số tài liệu quý giá nhưng cần phải hệ thống lại. Những sự việc tôi đề cập có thể một số bài viết khác đã đề cập đến, tuy nhiên do tôi có thêm một số tư liệu quan trọng và tổng hợp thêm được các yếu tố lập luận để đi đến quyết định sẽ đưa việc này đến với công luận thế giới không xa. Đặc biệt là chọn lọc để tố cáo tội ác của HCM trước đại hội đồng Liên Hiệp Quốc và tòa án Quốc Tế. Sự thật vẫn là sự thật và tôi tôn trọng sự thật đó. Vì sự thật, vì dân tộc tôi chấp nhận nguy hiểm cho bản thân khi còn ở Việt Nam và như các bạn đã biết với rất nhiều lời đe dọa từ phía lề đảng quen thói áp đặt và sợ sự thật, tôi sẽ không dừng bước. Tôi xin khẳng định lại như lời trước đây tôi đã khẳng định trong một bài viết "Tôi sẽ còn viết nữa cho đến khi tất cả sự thật được phơi bày và đảng cộng sản cùng ông Hồ phải chịu trách nhiệm về tội ác của dân tộc Việt Nam". Thời gian tôi chuẩn bị còn tùy thuộc vào nguồn tài liệu tôi cần lấy thêm và bổ sung, cùng các lý do cá nhân. Nhưng xin hứa với bạn đọc trong vòng 6 tháng cho đến 8 tháng nữa, tôi sẽ chính thức gửi đơn lên tòa án Quốc tế và Liên Hiệp Quốc về tội ác của Hồ Chí Minh. .....Đặng Chí Hùng
Nguồn: http://www.youtube.com/watch?v=em1Rjcj8uxs
Sự thật thứ 2: Hồ Chí Minh và vai trò trong công hàm 1958Để nối tiếp chuỗi bài về những sự thật không thể chối bỏ, tôi xin trình bày về các vấn đề: Có hay không công hàm 1958, công hàm đó có phải là công hàm bán nước hay không và vai trò của ông Hồ Chí Minh trong công hàm bán nước 1958 cho Trung cộng. Từ trước đến giờ chúng ta luôn coi nó là tác phẩm của ông Phạm Văn Đồng. Nhưng sự thực có phải thế không. Vấn đề này không mới nhưng nó được chứng minh theo hướng mới và quan trọng hơn là vai trò của ông Hồ trong sự kiện này. Tôi xin trình bày dưới bài viết này...
Nguồn: http://www.youtube.com/watch?v=qgE1jp5CNS8
Sự thật thứ 3: Bác, đảng đã bán những gì và để làm gì? Tôi xin tiếp tục phần ba này với việc đề cập đến lý do có công hàm bán nước 1958 và những hệ lụy của nó đến bây giờ. Rất mong đây là tiếng nói góp sức cho sự hồi sinh của dân tộc. Qua đây tôi mong sau khi các bài viết được Danlambao đăng, bạn đọc nên tìm hiểu rồi dùng chính mình làm chiến sĩ thông tin như slogan của Danlambao đã gửi đến cho người thân quen của mình.Về nội dung bài viết, tôi xin phép bạn đọc hết sức thông cảm vì phải lấy dẫn chứng cả hai phía: Dân và Đảng để minh chứng nên bài có thể viết dài, không súc tích. Tôi xin phép dùng một quy tắc đại loại gần giống với phép quy nạp và phản chứng trong toán học để chứng minh nên bài viết sẽ dài, chia làm từng phần nhỏ để kết luận. Trong khuôn khổ bài viết này tôi chỉ xin trình bày về việc ông Hồ Chí Minh bán nước với lý do muốn gây chiến với VNCH gây nên cuộc chiến sinh linh đồ thán. Có những ý kiến cho rằng ông Hồ là gián điệp Trung cộng, người Tàu. Trong khuôn khổ bài này tôi xin không đi vào phân tích việc đó vì đó là nghi vấn cần thêm thời gian và tài liệu. Tôi tạm coi ông Hồ là người Việt Nam, đi sang Pháp định làm quan nhưng không được nhận và gặp quốc tế thứ 3 rồi về nước. Và bối cảnh trong bài này tôi cũng xin dừng lại cho đến khi có công hàm 1958 chứ xin phép không bình luận về những năm sau, tránh ý kiến cho rằng lúc đó Trung cộng và Mỹ có can thiệp sâu vào Việt Nam. Tại sao phải bán nước?
Như đã nói ở phần 2, công hàm 14/9/1958 là một công hàm bán nước của ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản mà người đứng ký tên là ông Phạm Văn Đồng (Thủ tướng VNDCCH). Vậy tại sao họ phải bán Hoàng Sa - Trường Sa cho Trung cộng? Tôi xin đi vào phân tích ở đây. ...Đặng Chí Hùng

 

Những sự thật không thể chối bỏ (phần 1)- Bác đi tìm đường cứu nước hay cứu bác?


Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Lời đầu tiên, tôi xin gửi lời cám ơn chân thành đến Dân Làm Báo và bạn đọc. Trên tinh thần dân chủ chúng ta đang hướng tới, tôn trọng tất cả các ý kiến trái chiều, dân chủ có nhiều con đương, mỗi người chúng ta có quyền đưa ra con đường đó để bạn đọc và nhân dân lựa chọn. Sự lựa chọn của nhân dân là ý kiến cuối cùng về con đường của dân tộc. Với tinh thần đó, tôi mong mọi người đọc hãy tiếp thu bài viết như một ý kiến cá nhân của tôi. Và như đã nói ở những bài trước, con đường dân chủ tôi chọn là con đường không có cộng sản, không còn cộng sản dựa trên nguyên tắc khơi lại sự thật, chấn hưng dân trí. Có người biện luận ông Hồ không phải là Thánh thì có cái sai, nhưng cái sai của ông không phải chỉ một lần, một lỗi, nó thành hệ thống. Vậy chúng ta không thể bỏ qua nhằm trả lại sự thật cho lịch sử.
Sau đây là bài đầu tiên của tôi về vấn đề này với nội dung nói về một tấm bình phong bấy lâu của đảng cộng sản Việt Nam và những kẻ dân chủ cơ hội.

Thực ra những vấn đề tôi nêu lên và loạt bài này không phải là mới mẻ, nhiều người đã đề cập. Nhưng tôi xin phân tích, đánh giá trên cách nhìn mới và phân tích ý kiến của cá hai bên: Phản đối và ủng hộ nhân vật HCM. Qua đó chúng ta có thể thấy rõ sự thật của vấn đề nhằm trả nó về với chân giá trị vốn có đã bị đánh cắp lâu nay.

Sự thật thứ nhất: Bác đi tìm đường cứu nước hay cứu bác?

Trong chuỗi sự kiện về ông Hồ, xin bắt đầu từ việc đầu tiên đó là việc ông ta đi “tìm đường cứu nước”. Sự việc này sẽ xoay quanh lá thư của ông xin học trường thuộc địa của Pháp. Tôi xin xoay quanh hai vấn đề là: Có hay không là thư đó và ông viết thư với mục đích gì?

Ngày 31-5-2011, tại Sài Gòn đã diễn ra cuộc Hội thảo với chủ đề “Chủ tịch Hồ Chí Minh - Hành trình tìm đường cứu nước”. Cuộc hội thảo do các cơ quan sau đây đứng ra tổ chức: Thành ủy đảng CSVN TpHCM, Ban Tuyên giáo Trung ương, Học viện Chính trị Hành chính Quốc gia Hồ Chí Minh, Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch. Những cơ quan trong ban tổ chức cuộc hội thảo đều tầm cỡ khá cao trong nước, nên cuộc hội thảo quy tụ nhiều nhân vật quan trọng của CSVN, kể cả cựu tổng bí thư Lê Khả Phiêu, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.

Trước hết là nguyên văn lời trong sách Lịch sử Việt Nam của các tác giả là người của đảng cộng sản đã viết về sự kiện thanh niên Nguyễn Tất Thành xuống tàu Amiral Latouche-Tréville ngày 5-6-1911 để ra đi như sau:

“Sự thất bại của các phong trào Đông Du, Đông Kinh Nghĩa Thục của cuộc vận động Duy Tân và phong trào chống thuế ở các tỉnh Trung Kỳ mà Người (Hồ Chí Minh) từng tham gia khi đang học ở trường Quốc Học Huế, đã thôi thúc Người hướng về các nước Tây Âu, mong muốn được đến “tìm xem những gì ẩn giấu đằng sau những Tự do, Bình đẳng, Bác ái”. Sau khi rời Huế vào Phan Thiết … Được ít lâu, lấy tên là Văn Ba, Người xin làm phụ bếp trên chiếc tàu thủy Đô đốc La Tusơ Tơrêvin (La Touche Tréville), thuộc hãng vận tải hợp nhất của Pháp, để đi ra nước ngoài “xem nước Pháp và các nước khác làm như thế nào rồi sẽ trở về giúp đồng bào…” (Nguyễn Khánh Toàn và một nhóm tác giả, Lịch sử Việt Nam, tập 2, Hà Nội: Nxb. Khoa học Xã hội, 1985, tr. 145).

Ngoài ra trong sách Chủ Tịch Hồ Chí Minh, tiểu sử và sự nghiệp của nhà xuất bản Sự Thật giải thích sự ra đi của Hồ Chí Minh cũng có nội dung gần giống như sau: 

“… Ít lâu sau, Hồ Chủ tịch vào Sài Gòn. Nam Kỳ dưới chế độ thuộc địa cũng chẳng khác gì Trung Kỳ dưới chế độ bảo hộ và Bắc kỳ dưới chế độ nửa thuộc địa, nửa bảo hộ. Ở đâu nhân dân cũng bị áp bức, bóc lột, đồng bào cũng bị đọa đày, khổ nhục. Điều đó càng thôi thúc Hồ Chủ tịch đi sang các nước Âu tây để xem nhân dân các nước ấy làm như thế nào mà trở nên độc lập, hùng cường, rồi sẽ trở về “giúp đỡ đồng bào” đánh đuổi thực dân Pháp. Ý định ấy của Người (HCM) đã dẫn Người từng bước đi tới tìm một phương hướng mới cho sự nghiệp cứu nước của nhân dân ta.” (Ban Nghiên cứu Lịch sử đảng trung ương, Chủ tịch Hồ Chí Minh, tiểu sử và sự nghiệp, in lần thứ tư (có xem lại và bổ sung), Hà Nội: Nxb. Sự Thật, 1975, tr. 15).

Trong sách Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch, cũng do nhà xuất bản Sự Thật ấn hành, trả lời phỏng vấn của tác giả Trần Dân Tiên, Hồ Chí Minh nói về lý do ra đi như sau: “…Tôi muốn đi ra nước ngoài, xem nước Pháp và các nước khác. Sau khi xem xét họ làm như thế nào, tôi sẽ trở về giúp đồng bào chúng ta…” (Trần Dân Tiên, Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch, Hà Nội: Nxb. Sự Thật, 1976, tr. 13).

Ở đây có điều oái oăm: Trần Dân Tiên chính lại là Hồ Chí Minh. Ông Hồ dùng một tên khác viết sách tự ca tụng mình. Sở dĩ nói oái oăm là ở Việt Nam cũng như trên thế giới, có nhiều người viết sách về hoạt động của mình, đôi khi để tự khen mình, hoặc để biện hộ cho những việc làm của mình, nhưng họ đều đề tên thật, chịu trách nhiệm về những điều họ viết. Chỉ có ông Hồ Chí Minh là dùng một tên khác tự ca tụng mình.

Như vậy có thể kết luận, qua các sách của nhà cầm quyền cộng sản và qua chính những lời viết của Hồ Chí Minh, ông ta đi ra nước ngoài nhắm mục đích tìm đường cứu nước. Nhưng sự thực có phải vậy hay không?

Những sự thật không thể chối bỏ (Phần 4, 5, 6)

Những sự thật không thể chối bỏ (Phần 4, 5, 6)

http://www.youtube.com/watch?v=XwRlWdNaAyQ

Phỏng vấn Đặng Chí Bình về Hồ Chí Minh - http://www.youtube.com/watch?v=9CIq_8mvIB0

 Những sự thật không thể chối bỏ (phần 4) - Hồ Chí Minh bán nước trong thân phận kẻ chư hầu

Bán nước trong thân phận kẻ chư hầu

Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Ông Hồ Chí Minh có rất nhiều tội cả về cá nhân và tội với dân tộc. Trong đó, ông ta có 2 tội nặng nhất là: Bán nước và Giết người. Đó chính là 2 tội nặng nhất mà trước đến nay ít người dám đề cập và đi sâu, ngay cả trong cuốn DVD “Sự thật về Hồ Chí Minh” của linh mục Nguyễn Hữu Lễ. Trong khuôn khổ những bài viết của mình, tôi xin nêu chủ yếu về 2 tội ác này của ông Hồ.

Như trong phần 2, và 3 tôi đã chứng minh ông Hồ là kẻ bán nước, gây ra chiến tranh phi nghĩa. Nhưng chúng ta còn sẽ được thấy một khía cạnh khác của ông ta: Phận Chư Hầu. Ông Hồ làm chư hầu cho chủ nghĩa cộng sản và đặc biệt làm chư hầu cho kẻ thù của dân tộc: Trung cộng.

Trung cộng và mưu mô bành trướng, tạo ra chư hầu

Chúng ta hẳn không thể quên được Trung quốc chính là kẻ hàng xóm to xác nhưng rất xảo quyệt. Trải qua hơn 4000 năm lịch sử của dân tộc chúng ta đã phải đương đầu với các triều đại phong kiến Trung quốc xâm lăng Việt Nam. Dù là Hán, Đường, Tống hay Nguyên… có mạnh đến đâu cũng không thể khuất phục được lòng yên nước của dân tộc ta. Thời nào chúng ta cũng có các anh hùng hào kiệt giết giặc thù như: Lê Lợi, Quang Trung, Trần Hưng Đạo, Hai Bà Trưng.

... Thằng nhãi con Tuyên Đức động binh không ngừng
Đồ nhút nhát Thạnh, Thăng đem dầu chữa cháy
Đinh mùi tháng chín, Liễu Thăng đem binh từ Khâu Ôn kéo lại
Năm ấy tháng mười, Mộc Thạnh chia đường từ Vân Nam tiến sang.
Ta trước đã điều binh thủ hiểm, chặt mũi tiên phong
Sau lại sai tướng chẹn đường, tuyệt nguồn lương thực
Ngày mười tám, trận Chi Lăng, Liễu Thăng thất thế
Ngày hai mươi, trận Mã Yên, Liễu Thăng cụt đầu
Ngày hăm lăm, bá tước Lương Minh đại bại tử vong
Ngày hăm tám, thượng thư Lý Khánh cùng kế tự vẫn…
(Trích Bình Ngô Đại Cáo của Nguyễn Trãi)

Đó là truyền thống đáng tự hào của dân tộc Việt Nam chúng ta, tuy nhỏ bé nhưng anh dũng, thông minh. Tuy nhiên sau này, đất nước chúng ta lại có kẻ sẵn sàng can tâm làm chư hầu cho giặc. Đó là ông Hồ Chí Minh. 

Sau khi đảng cộng sản Trung Quốc giành được thắng lợi. Trung cộng lại muốn nhuộm đỏ các nước đông nam Á trong đó có Việt Nam. Chúng nuôi mộng bá vương dựa trên quan điểm về “thế giới cộng sản” và Đại Hán bành trướng, coi mình là Trung tâm vũ trụ.

Trong cuốn sách: Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc 30 năm qua (NXB Sự Thật – Nhà xuất bản của ban tuyên giáo đảng cộng sản Việt Nam T10/79) 

Đông nam châu Á là hướng bành trướng cổ truyền trong lịch sử Trung Quốc, là khu vực mà từ lâu những người lãnh đạo nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa ước mơ thôn tính.

Trong năm 1936, chủ tịch Mao Trạch Đông kể chuyện với nhà báo Mỹ Etga Xnâu ở Diên An về thời trẻ của mình, đã bộc lộ ý nghĩ sau khi đọc một cuốn sách nhỏ nói đến việc Nhật chiếm Triều Tiên và Đài Loan, việc mất “chủ quyền” Trung Hoa ở Đông Dương, Miến Điện và nhiều nơi khác:

“Đọc xong, tôi lấy làm thất vọng đối với tương lai đất nước tôi và tôi bắt đầu nhận thức rằng bổn phận của mọi người là phải đóng góp cứu nước”.

Tài liệu của Đảng cộng sản Trung Quốc do chủ tịch Mao Trạch Đông viết mang tên Cách mạng Trung Quốc và Đảng cộng sản Trung Quốc, xuất bản năm 1939 có viết: 

Các nước đế quốc sau khi đánh bại Trung Quốc, đã chiếm các nước phụ thuộc của Trung Quốc: Nhật chiếm Triều Tiên, Đài Loan, Lưu Cầu, quần đảo Bành Hồ và Lữ Thuận. Anh chiếm Miến Điện, Butan, Hương Cảng, Pháp chiếm An Nam…

Cuốn sách Sơ lược lịch sử Trung Quốc hiện đại xuất bản năm 1954 ở Bắc Kinh có bản đồ vẻ lãnh thổ Trung Quốc bao gồm cả nhiều nước chung quanh, kể cả ở Đông nam châu Á và vùng biển Đông.

Như vậy trong cuốn sách này đảng cộng sản Việt Nam cũng đã phải công nhận mộng xâm lăng của Trung cộng là không thể chối bỏ. 

Ý đồ bành trướng của những người lãnh đạo Trung Quốc đặc biệt lộ rõ ở câu nói của Mao Trạch Đông trong cuộc hội đàm với đại biểu Đảng Lao động Việt Nam ở Vũ Hán năm 1963: “Tôi sẽ làm chủ tịch của 500 triệu bần nông đưa quân xuống Đông nam châu Á”.

Cũng trong dịp này, Mao Trạch Đông so sánh nước Thái Lan với tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc, về diện tích thì tương đương nhưng về số dân thì tỉnh Tứ Xuyên đông gấp đôi, và nói rằng Trung Quốc cần đưa người xuống Thái Lan để ở; đối với nước Lào đất rộng người thưa, chủ tịch Mao Trạch Đông cũng cho rằng Trung Quốc cần đưa người xuống Lào để ở.

Mao Trạch Đông còn khẳng định trong cuộc họp của Bộ Chính trị ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc, tháng 8 năm 1965:

“Chúng ta phải giành cho được Đông nam châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malayxia và Singapo… Một vùng như Đông nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy… Sau khi giành được Đông nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…”
(Trích từ NXB Sự Thật – Nhà xuất bản của ban tuyên giáo đảng cộng sản Việt Nam)

Kết luận: Kẻ thù Trung Quốc luôn có mộng xâm lăng chúng ta từ ngàn đời. Và đến thời của đang cộng sản Trung Quốc (Trung cộng) cái mộng bành trướng ấy càng rõ rệt hơn thể hiện qua nghị quyết và phát biểu cũng hành động bán vũ khí để đổi lấy HS-TS với chính phủ VNDCCH(Đã chứng minh ở 2 phần trước).

Bán nước trong thân phận kẻ chư hầu cuồng tín 

Như tôi đã nêu ở phần đầu, Trung cộng là kẻ thù của Việt Nam. Đáng lẽ ra đảng cộng sản Việt Nam phải hiểu điều này và làm đúng chức năng của một nhà nước vì dân tộc. Tuy nhiên họ không làm như Trần Hưng Đạo đã từng nói với vua Nhân Tông về việc chủ hòa hay chủ chiến với giặc "Bệ hạ nói câu ấy là lời nhân đức, nhưng Tôn miếu Xã tắc thì sao? Nếu Bệ hạ muốn hàng, xin trước hết hãy chém đầu thần đi đã, rồi sau hãy hàng!!"

Những người cộng sản ở Việt nam đã không có thái độ kiên quyết với kẻ thù mà còn can tâm làm thân chư hầu chính kẻ thủ của cả dân tộc. Họ sẵn sàng bán biển đảo của tổ quốc cho giặc Tàu với mong muốn nhuộm đỏ Việt Nam, tăng cường độc tài. Nhưng đồng thời với hành động bán nước qua công hàm 1958, họ lại còn tồi tệ hơn là bán nước trong thân phận kẻ chư hầu cho giặc.

Bán nước là một hành động phản bội dân tộc và hèn hạ. Nhưng can tâm làm chư hầu cho giặc đã lấy đất đai của mình thì càng hèn hạ hơn. Chính ông Hồ và đảng cộng sản phải chịu trách nhiệm việc này.

Ông Hồ là người ham mê quyền lực và cuồng tín với cộng sản. Ông ta đã thần thánh và ngoan ngoãn làm theo chỉ đạo của Trung cộng và Liên xô trong mọi hành động của mình. Ở khuôn khổ bài này tôi chỉ xin đi sâu vào sự nhục nhã khi can tâm làm chư hầu của ông Hồ với Trung cộng.

Nhà thơ cộng sản Chế Lan Viên có câu nổi tiếng: “Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao” thì đủ hiểu ông Hồ thần thánh và tuân chỉ Trung cộng thế nào. Tôi xin phân tích vào từng giai đoạn và sự việc tại Việt Nam trong việc ông Hồ bán nước can tâm làm chư hầu cho Trung cộng.

Những sự thật không thể chối bỏ (Phần 7, 8, 9)

Những sự thật không thể chối bỏ (Phần 7, 8, 9)

http://www.youtube.com/watch?v=4UErTQQlIjo 

Những sự thật không thể chối bỏ (phần 7) - Trí thức cũng chẳng khá hơn

Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Nói về Cải cách ruộng đất thì đó là một cuộc thảm sát với phú nông, địa chủ… trong đó có phần lớn là oan sai. Nhưng nhắc đến Nhân văn Giai phẩm lại là câu chuyện khác. Lần này đến trí thức cũng bị tiêu diệt. Lý do rất đơn giản cho sự tiêu diệt đó là họ dám viết, dám nghĩ đúng với những gì họ nhận thấy được từ xã hội thối nát của cộng sản. Họ cần nghệ thuật gắn liền với tư tưởng tự do, dân chủ nhưng… đó là cái gai trong mắt cộng sản.

Bài viết này chỉ nhắc lại cho chúng ta những gì thuộc về sự thật, những sự thật đau đớn của một chế độ muốn ngu dân để cai trị. Một chế độ phi nhân tính với những sự thật đáng hổ thẹn cho muôn đời.


Sơ lược về phong trào Nhân Văn Giai Phẩm

Phong trào Nhân Văn – Giai Phẩm là phong trào được cho là có xu hướng chính trị, đòi tự do dân chủ của một số văn nghệ sĩ và trí thức Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, khởi xướng đầu năm 1955 và bị chính thức dập tắt vào tháng 6 năm 1958.

Phong trào này có một tờ báo cho mình với tên gọi Nhân Văn, đây là một tờ báo chuyên về văn hóa, xã hội, có trụ sở tại 27 Hàng Khay, Hà Nội. Đứng đầu tờ báo là ông Phan Khôi làm chủ nhiệm và ông Trần Duy làm thư kí tòa soạn. Ngoài ra nó còn cùng với tạp chí Giai Phẩm, hình thành nên nhóm Nhân Văn–Giai Phẩm (NVGP).

Mục tiêu hoạt động của nhóm NVGP là giúp cho sự tự do suy nghĩ, tự do trong sáng tác của các văn nghệ sĩ. Họ muốn hướng tới một quan điểm nghệ thuật vị nghệ thuật thực sư. Nghệ thuật theo tiêu chí của nhóm này phải tách khỏi chủ trương tô hồng cách mạng giả dối của văn nô cộng sản. Xin nêu ra đây một số ví dụ nhỏ để thấy chủ trương hết sức hợp lý của nhóm NVGP trong vấn đề trung thực, dân chủ trong xã hội VNDCCH lúc đó.

Trong tạp chí Giai phẩm Mùa xuân được ấn hành tháng giêng năm 1956, do nhà thơ Hoàng Cầmvà Lê Đạt chủ trương, về sau bị tịch thu, có bài “Nhất định thắng” của nhà thơ Trần Dần, miêu tả hoàn cảnh đời sống miền Bắc xã hội chủ nghĩa trong những ngày đầu đất nước chia cắt, tác giả bài thơ bị qui kết chống phá, "bôi đen" chế độ, với những câu thơ nổi tiếng:

Tôi bước đi 
không thấy phố 
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa 
trên màu cờ đỏ

Nhân văn số 3 ra ngày 15 tháng 10 đăng bài của ông Trần Đức Thảo về mở rộng dân chủ, phát triển phê bình trong nhân dân. Trần Duy cũng góp tiếng nói đấu tranh cho tự do dân chủ trong Nhân văn số 4 ra ngày 5 tháng 11 năm 1956. Trong số cuối cùng, số 5 báo Nhân văn, ông Nguyễn Hữu Đang nhận xét về những điều bảo đảm tự do dân chủ trong Hiến pháp Việt Nam 1946 và so sánh với tình hình thực tế lúc bấy giờ.

Ngày 15 tháng 12 năm 1956, Ủy ban hành chính Hà Nội ra thông báo đóng cửa báo Nhân Văn. Số 6 không được in và phát hành. Tổng cộng Nhân Văn ra được 5 số báo và Giai Phẩm ra được 4 số báo (Tháng Ba, Tháng Tư, Tháng Mười và Tháng Chạp 1956) trước khi phải ngừng xuất bản.

Sau đó, hầu hết các văn nghệ sĩ tham gia phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm bị đưa đi học tập cải tạo về tư tưởng xã hội chủ nghĩa. Một số bị treo bút một thời gian dài: Lê ĐạtTrần Dần, số khác không tiếp tục con đường sự nghiệp văn chương, thậm chí có người bị giam giữ trong một thời gian dài và tiếp tục bị giám sát trong nhiều năm sau khi mãn tù như trường hợp ông Nguyễn Hữu Đang. Dư luận chung thường gọi đây là "Vụ án Nhân Văn–Giai Phẩm"

Trong số này đa phần là những nghệ sĩ nổi tiếng, là tinh túy của nền văn học nghệ thuật nước nhà. Họ thực sự là những tri thức đáng kính với những tư tưởng tự do, dân chủ nhưng đã bị đảng cộng sản kìm kẹp và bức bách cả về tư tưởng lẫn thân thể. Ắt hẳn chúng ta không thể nào quên một Hữu Loan đằm thắm nhưng cương trực với “Màu tím hoa sim” bất hủ. Ấy vậy mà ông cũng như hàng chục văn nghệ sĩ ấy đã bị đảng cộng sản vu khống, chụp mũ cho tư tưởng chống đảng, phản động. Nhưng có thực sự họ có tội hay không? Tôi xin trình bày ở phần sau đây.

Họ không phải là phản động 

Nói là phản động thì đảng cộng sản là bậc thầy về chụp mũ và quy kết. Phải hiểu đúng từ phản động thế nào. Thực tế một xã hội muốn phát triển và tiến bộ thì phải không ngừng vận động. Phản động ở đây có nghĩa là đứng yên, không vận động, là chống lại sự tiến bộ đó. Phản động là một từ có nghĩa đen, không có nghĩa bóng, phản động mang một ý nghĩa tiêu cực. Tuy nhiên bản thân các văn nghệ sĩ ở đây hoàn toàn hoạt động nghệ thuật theo tư tưởng ôn hòa, dân chủ, tự do. Đó không thể coi là phản động được. Bản thân sự phản ánh trung thực của họ là một sự có lợi cho tiến bộ xã hội. Nhưng đảng cộng sản đã đánh đồng khái niệm chống lại ách độc tài của họ với việc chống lại sự phát triển của xã hội. Đó là một sự vu khống vô cùng bẩn thỉu của đảng cộng sản Việt Nam. 

Những sự thật không thể chối bỏ (Phần 10, 11, 12)

Những sự thật không thể chối bỏ (phần 10) - Triệt tiêu nội lực dân tộc

Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Kính thưa bạn đọc, qua những phần trước tôi đã chứng minh ông Hồ làm chư hầu, bán nước và âm mưu Hán hóa toàn diện Việt Nam. Nhưng còn một việc nữa ít được chúng ta trước đây quan tâm đó là âm mưu: Triệt hạ dân tộc của ông Hồ và Trung cộng.

Tại sao lại nói vậy, vì bản thân Trung cộng dùng ông Hồ với hai mục đích. Mục đích thứ nhất của Trung cộng là nhuộm đỏ chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam, lấy được đất đai, biển đảo và đồng hóa nhân dân Việt Nam dưới sự đồng tình từ phía cộng sản Việt Nam mà đại diện là ông Hồ. Nhưng chúng ta thử đặt thêm một câu hỏi ngược lại thì sao: Tại thời điểm trước và và trong chiến tranh nội chiến Việt Nam, Trung cộng không dám chắc là phe của cộng sản sẽ giành thắng lợi thì họ sẽ đạt mục đích gì ở Việt Nam nếu phe cộng sản bị thua? Đó chính là nội dung bài viết này.


Âm mưu triệt hạ sinh lực, tài nguyên của Trung cộng giành cho Việt Nam:

Đã từ ngàn đời, giặc Tàu luôn muốn đô hộ Việt Nam nhưng không thực hiện được. Quân xâm lăng đều phải cuốn gói về nước trong thất bại nhục nhã với những Chi Lăng, Bạch Đằng lừng lẫy của dân tộc Việt Nam. Trung quốc sau khi được thống nhất dưới bàn tay của đảng cộng sản hiểu điều này. Trung cộng với tư tưởng bành trướng nhưng hết sức thâm hiểm đã muốn triệt hạ sinh lực và tài nguyên của Việt Nam chúng ta nhằm đạt được mục tiêu: Triệt tiêu nội lực của dân tộc Việt Nam!


Và sau đây là những hành động cụ thể chứng tỏ âm mưu của Trung cộng trong việc Triệt hạ nội lực của Việt Nam.

Thứ nhất, trên trang của học viện Hành chính quốc gia Việt Nam tại Hà Nội có tên: hanhchinh.com.vn có một bài viết nói về phát biểu của tướng Nguyễn Trọng Vĩnh - nguyên Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Trung Quốc từ năm 1974 đến năm 1987. 

Trong bài viết có đoạn tướng Vĩnh phát biểu: “Giúp nhiều như vậy, một mặt họ bắt ta phải hàm ơn, phải đi theo; mặt khác, buộc ta phải lệ thuộc họ về phụ tùng nguyên liệu. Vì vậy họ tiếp tục giúp ta về tiền và vật chất mãi đến khi chúng ta giải phóng hoàn toàn miền Nam...”  

Sau khi ta ký hiệp định Giơ-ne-vơ, nước ta chia làm hai miền, Trung Quốc gợi ý ta xây dựng miền Bắc trước và thực hiện trường kỳ mai phục ở chiến trường miền Nam. Ý đồ là giữ chúng ta luôn ở thế yếu thì họ mới dễ khống chế (vì ta chỉ có một nửa nước). Họ không muốn ta hoàn toàn giải phóng miền Nam, thực hiện thống nhất toàn vẹn lãnh thổ, trở thành một nước mạnh tuột khỏi tay Trung Quốc…” 

Sau Tết Mậu Thân, khi Mỹ dao động quyết tâm, ta cũng thấy có thời cơ thương lượng, thì Trung Quốc không muốn ta đàm phán mà muốn ta “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”vừa để cho ta kiệt quệ vừa để Mỹ sa lầy phải tìm đến Trung Quốc.”


Qua 3 đoạn trích lời của một vị tướng của Quân đội Nhân dân cộng sản, là người nằm trong guồng máy của đảng, chúng ta thấy Trung cộng đã muốn kìm hãm sự phát triển của Việt Nam và muốn chia đôi đất nước dẫn đến chiến tranh huynh đệ tương tàn. Chính câu nói “Trung quốc muốn đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” đã nói lên âm mưu của Trung cộng. Ngoài vấn đề lấy đất, lấy biển thông qua vũ khí (đã chứng minh ở phần 2 và 3) thì Trung cộng muốn bản thân người Việt chúng ta đánh nhau, suy yếu cả nhân lực và tài nguyên. 

Thứ hai, trong cuốn sách Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm quacủa Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979, phụ trách bản thảo đưa in là Phạm Xuyên và Đình Lai có đoạn: 

Trong chiến lược toàn cầu của những người lãnh đạo Trung Quốc, nếu họ coi Liên Xô và Mỹ là những đối tượng chủ yếu cần phải chiến thắng, thì họ coi Việt Nam là một đối tượng quan trọng cần khuất phục và thôn tính để dễ bề đạt được lợi ích chiến lược của họ.”…” Đường vẽ chấm là “biên giới” của Trung Quốc theo quan điểm bành trướng, những vùng đánh số là những lãnh thổ mà nhà cầm quyền Bắc Kinh cho là đã bị nước ngoài “chiếm mất” bao gồm: một phần lớn đất vùng Viễn Đông và Trung Á của Liên Xô (số 1, 17, 18), Át Xam (số 6), Xích Kim (số 4), Butan (số 5), Miến Điện (số 7), Nêpan (số 3), Thái Lan (số 10), Việt Nam (số 11), Lào, Campuchia…” và “Chủ tịch Mao Trạch Đông còn khẳng định trong cuộc họp của Bộ Chính trị ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc, tháng 8 năm 1965:

“Chúng ta phải giành cho được Đông nam châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malayxia và Singapore… Một vùng như Đông nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy… Sau khi giành được Đông nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…”

Rõ ràng đoạn trích này của người cộng sản Việt Nam cho thấy họ phải công nhận Trung cộng muốn “khuất phục” Việt Nam mà bao đời họ đã không làm được. Trung cộng tự coi Việt Nam là một phần của họ. Cuốn sách này lại đề cập tiếp: 

“Trong cuộc gặp giữa đại biểu bốn đảng cộng sản Việt Nam, Trung Quốc, Inđônêxia và Lào tại Quảng Đông tháng 9 năm 1963, thủ tướng Chu Ân Lai nói: “Nước chúng tôi thì lớn nhưng không có đường ra, cho nên rất mong Đảng Lao động Việt Nam mở cho một con đường mới xuống Đông nam châu Á”.

Để làm suy yếu và nắm lấy Việt Nam, họ ra sức phá sự đoàn kết giữa ba nước ở bán đảo Đông Dương, chia rẽ ba nước với nhau, đặc biệt là chia rẽ Lào và Campuchia với Việt Nam. Đồng thời họ cố lôi kéo các nước khác ở Đông nam châu Á đối lập với Việt Nam, vu khống, bôi xấu, hòng cô lập Việt Nam với các nước trên thế giới.” Và: 

“Trong 30 năm qua, những người lãnh đạo Trung Quốc coi Việt Nam là một trong những nhân tố quan trọng hàng đầu đối với chiến lược của họ, luôn luôn tìm cách nắm Việt Nam. Muốn như vậy, nước Việt Nam phải là một nước không mạnh, bị chia cắt, không độc lập và lệ thuộc Trung Quốc.”

Như vậy âm mưu thôn tính Việt Nam bằng con đường cô lập, và gây chia rẽ và muốn gây nội chiến tại Việt Nam là một cứu cánh cho Trung cộng. Chính những người cộng sản Việt Nam cũng phải nói lên sự thực này. Trung cộng muốn một Việt Nam yếu đuối về cả con người và tài nguyên để họ dễ dàng nắm cổ. Trung cộng rất khôn khéo ở chỗ muốn Việt Nam chia đôi nhưng lại bán vũ khí cho Miền Bắc để gây chiến với Miền Nam. Nam Bắc đánh nhau chính là điều Trung cộng muốn. Chúng ta hoàn toàn có thể kiểm chứng thông tin về cuốn sách đã viết trên website của quân đội Việt Nam (Cộng sản): http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=9915.0

Thứ ba, trong cuốn sách có tên gọi tạm dịch ra tiếng Việt “Liên Xô- Trung Quốc và Việt Nam, vấn đề chưa được biết” của tác giả người Nga, Ruslan Kobachenko, nhà giáo kiêm nhà nghiên cứu lịch sử Châu Á từng giảng dạy tại đại học Minsk-Nga, ông cũng là đảng viên đảng cộng sản Liên Xô. Cuốn sách này đã được nhà xuất bản Lịch sử của Liên Bang Nga xuất bản năm 1995, có đoạn trong trang 235 như sau: “Trung Quốc muốn Việt Nam không toàn vẹn và nội chiến. Họ muốn chúng ta (ý nói Liên Xô) phải suy yếu khi đối đầu với Mỹ và Việt Nam là con bài trong tay họ”. 

Điều này cho thấy chính những người cộng sản Nga cũng đã công nhận rằng Trung cộng âm mưu về một Việt Nam suy yếu để họ lợi dụng cho mục đích bành trướng. 

Thứ tư, cũng tại cuốn: Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm qua” của Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979 có đoạn mà đảng cộng sản Việt Nam cho biết âm mưu và hành động nhằm làm suy yếu nội lực Việt Nam ta:

“Để tăng sức ép đối với Việt Nam, những người lãnh đạo Trung Quốc còn chỉ thị cho sứ quán của họ ở Hà Nội xúi giục, tổ chức người Hoa ở Việt Nam gây rối, chống lại Chính phủ nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Cùng với hàng vạn người thuộc “bộ đội hậu cần” Trung Quốc sang làm đường giúp Việt Nam ở những tỉnh phía bắc từ năm 1965 đến 1968, bọn phản động người Hoa tuyên truyền cho “tư tưởng Mao Trạch Đông” và “cách mạng văn hóa”, xuyên tạc đường lối của Việt Nam, tổ chức các màng lưới gián điệp. Những người cầm quyền Bắc Kinh còn cho những người gọi là “tị nạn cách mạng văn hóa” thâm nhập các tỉnh biên giới phía bắc Việt Nam để làm tình báo và tổ chức các “đội quân ngầm” (Trong cuộc hội đàm cấp cao Việt - Trung tháng 9 năm 1970, Chủ tịch Mao Trạch Đông đã thừa nhận trách nhiệm của Trung Quốc đối với các hoạt động không hữu nghị đó. Tháng 11 năm 1977. Chủ tịch Hoa Quốc Phong lại một lần nữa, thừa nhận như thế.)”.

Rõ ràng âm mưu của Trung cộng nhằm làm suy yếu về con người, tài nguyên, kinh tế… của Việt nam là không thể chối bỏ. Bạn đọc có thể kiểm chứng đoạn trích ở trên qua links: 

Kết Luận: Qua bốn dẫn chứng từ chính các vị tướng của đảng cộng sản, sách báo của cộng sản Việt Nam và Liên Xô đã cho thấy âm mưu của Trung cộng trong việc làm suy yếu nội lực của Việt Nam là hoàn toàn có thật. Nhưng có một điều họ phải thực hiện âm mưu đó nhờ ai? Câu trả lời sẽ có ở phần sau đây.